Mỏ Vàng, ngày, tháng, năm…
Có lẽ chuyến đi này sẽ là một trải nghiệm không thể quên trong cuộc đời của mỗi thành viên trong đoàn thiện nguyện Dược Bảo Minh. Nếu hỏi chúng tôi rằng, chuyến đi có khó khăn không, thì câu trả lời thật sự là Có. Và nếu hỏi chúng tôi rằng, lần sau có đi tiếp nữa không, thì câu trả lời cũng vẫn là Có.

Chúng tôi đã có nhiều chuyến đi thiện nguyện ở vùng sâu vùng xa, từ vùng cao Hà Giang đến vùng lụt miền Trung, có nắng gắt, có mưa bão nhưng chuyến đi này “lạ” lắm. Không phải 1 vùng quá xa xôi nhưng là 1 vùng khó khăn hiểm trở…

Trước chuyến đi ấy, miền Bắc có đợt mưa bão kéo dài khiến Hà Nội ngập toàn tập, trong đoàn cũng có vài sự lo lắng vì trải nghiệm khá nguy hiểm khi gặp mưa trên núi, sạt lở đất… ở những lần đi trước. Tuy nhiên, cả đoàn vẫn đồng lòng quyết định đi vì đã có lời hẹn với các em bé vùng cao.
Không thể nghĩ chỉ cách 40km từ thị trấn Văn Yên tỉnh Yên Bái vào điểm trường Khe Lóng 2, Khe Lóng 3, Khe Đâm xã Mỏ Vàng lại khó khăn như thế, hiểm trở như thế. Mất hơn 05 tiếng đồng hồ mới vào được đến nơi.

Mặc dù đã chuẩn bị thật kỹ cho chuyến đi từ những kinh nghiệm của các chuyến đi thiện nguyện lần trước. Chuẩn bị sức khỏe, tinh thần, vật lực, từ dây kéo ô tô lúc sa lấy, quần áo bảo hộ, đồ ăn dọc đường… tính toán đến các trường hợp xấu nhưng thực tế vẫn vượt ngoài tưởng tượng của chúng tôi. Trải nghiệm này không dễ dàng nhưng đáng có và chắc chắn khó quên trong cuộc đời.

Xe ô tô sa lầy, cả đoàn vào nhà dân mượn cuốc xẻng, ván gỗ, những cục đá 2-3 người khiêng, xúm tay vào san đường, hết kéo xe đến đẩy xe, rồi xe nọ kéo xe kia, chân tay, quần áo lấm lem bùn đất, ướt sũng nhưng không một ai kêu ca, thậm chí nhờ cả xe tải kéo nhưng cũng phải mất gần 2h mới thoát được đoạn sa lầy.

Theo người dân ở đó thì đoạn đường phía trước còn khó đi hơn, vì thế đoàn quyết định để lại 4 xe ô tô bên đường và chuyển toàn bộ người và hàng sang xe tải trung chuyển để vào xã.


Rồi từ trung tâm xã thuê máy cày - người dân địa phương gọi là "tắc tơ" để chở người và đồ vào các điểm trường. Cả đoàn dự kiến lần lượt vào từng điểm trường nhưng không đủ thời gian nên đoàn chia làm ba để kịp đến ba điểm trường như kế hoạch.

Đường đi rất xấu, có những đoạn xe nảy lên rồi gần như rơi tự do xuống mặt đường toàn đá, cả đoàn ai nấy đều căng cứng người để bám giữ thùng xe, hầu hết ruột gan chúng tôi đều đã bị "lộn tùng phèo". Mưa miền núi, đường trơn, ổ gà, ổ voi nhiều hơn đoạn phẳng. Rồi lại có đoạn mà chiếc xe máy cày giống như 1 chú ngựa chiến đang giơ 2 vó trước tung lên trời, cả đoàn may kịp nhảy xuống đường thoát hiểm trong tích tắc.
Chiếc xe tiếp tục len lỏi qua những rãnh nhỏ, thậm chí chỉ vừa lọt 2 bánh xe... chúng tôi còn nghe tiếng cô gái trong đoàn đang niệm "nam mô a di đà" khi đi qua những đoạn đường cheo leo nguy hiểm.

Chưa dừng ở đó, để vào được điểm trường thì ngay cả xe máy cày cũng phải dừng lại từ xa. Đoàn được các thầy cô giáo cùng các trai bản dùng xe máy chở vào điểm trường. Lúc này lại bắt đầu có những hạt mưa khiến việc di chuyển càng trở nên khó khăn và nguy hiểm hơn. Đoạn đường không xa nhưng mức độ hiểm trở thì vô cùng, xe máy lội suối, lên đồi, có những đoạn con đường chỉ lọt mỗi bánh xe, người ngồi sau xe cũng không dám nhìn…vì bên kia là vực thẳm….

Động lực khiến chúng tôi có thể vượt qua tất cả những khó khăn hiện hữu trước mắt chính là sự chờ đợi của những cô bé, cậu bé ở các điểm trường. Ngay khi vừa đến, tụi nhỏ với ánh mắt long lanh chạy ùa ra. Những nụ cười khiến cho mọi khó khăn vất vả dường như tan biến hết.

Những đôi chân trần lấm lem bùn đất nay đã được đi lên đôi dép mới màu xanh hy vọng, hy vọng rằng các em sẽ 1 ngày ấm áp, 1 cuộc sống ấm no, 1 tương lai tươi đẹp.

Tụi nhỏ xếp hàng ngay ngắn để các các cô các chú phát quà, từ bánh kẹo đến đồ dùng học tập, sinh hoạt cá nhân, các sản phẩm bổ sung vi chất cho bé của công ty. Sự rối ra rối ríu ‘đồ chơi kìa” mà có thể những đứa trẻ thành phố ít khi trầm trồ như vậy.

Vui vì đã trải qua chặng đường khó khăn để đến được đáp lời hẹn với các bé, vui vì giờ đây các e có thể được các cô dạy thêm về các kỹ năng sống, các câu chuyện, bài hát trên trên chiếc tivi mà chúng tôi đã tặng, đã sưu tầm gửi gắm trong USB bởi ở đây |làm gì có mạng internet”, vui vì các thầy cô và các em có thêm bếp để lo cho bữa ăn ngon và nhanh hơn, và vui vì các em có đủ đồ để chơi để học, để phát triển.

Và rồi chúng tôi cũng phải tạm biệt các bé để trở về.
Đường đi lên thế nào thì đường đi xuống còn khó khăn gấp bội, đá dăm dựng ngược, một bên suốt đục ngầu, nước cuồn cuộn chảy, và mưa thì bắt đầu rơi xuống. Khi ra khỏi xã Mỏ Vàng cũng là lúc cơn mưa vừa tạnh, xa xa có cầu vồng xuất hiện bắc qua hai ngọn núi. Mọi khó khăn vất vả đã lùi lại phía sau.

Chúng tôi về tới thị trấn sau 1 ngày trải nghiệm và ăn tối lúc 21h. Lúc này dường như ai cũng thấm mệt nhưng lạ thay không một lời kêu ca, than vãn, chỉ có những kỉ niệm đẹp đẽ, khó quên để mang theo.

Cảm ơn 21 chàng trai cô gái trong đoàn thiện nguyện của Bảo Minh, chúng ta đã đang cùng nhau đi trên một con đường. Đang cùng nhau làm những việc nhỏ nhưng mà ý nghĩa vô cùng. Chúng ta đang cùng nhau sống với tuổi trẻ đầy đam mê, yêu thương và nhiệt huyết.
Hẹn gặp lại ở nhiều chuyến đi sau. Nhé!
